26 thg 9, 2010

THẦY TÔI

"Chiếc thuyền ước mơ và tri thức sẽ mang em đến tương lai. Ở nơi ấy, em phải biết tự khẳng định mình trước cuộc đời. Tất cả chúng ta, mỗi người đều có rất nhiều mơ ước, nhưng chẳng giám khẳng định rằng ước mơ rồi sẽ trở thành hiện thực. Rồi vài năm sau, em là ai, em sẽ làm gì mới là đều quan trọng. Nhưng hãy nên nhớ, cuộc đời không đơn giản, rất nhiều chông gai thử thách cần phải vượt qua. Phải tự tin chứng tỏ mình em nhé!"



Những lời nói ấy là bài học đầu tiên, là hành trang đầu tiên cho tôi bước vào đời! Đó như kim chỉ nam giúp tôi định hướng lí tưởng sống. Có thể đối với người khác, đó chỉ là những lời nói xã giao bình thường, nhưng đối với tôi đó là những lời nhắn nhủ, dặn dò và còn chứa cả niềm tin của thầy dành cho tôi nữa! Vì thầy biết tôi hiểu được điều ấy, và tôi cũng hiểu được điều ấy!
Khi mới bước vào cổng trường, tôi từng rất không thích thầy nếu không gọi là "ghét"  dù cho thầy không hề dạy tôi môn nào cả,vì đập vào mắt tôi chỉ là một hình ảnh kiêu căng, ngạo mạn và còn ... chảnh nữa!  Tôi thầm nghĩ chắc vì thầy được sinh ra trong một gia đình khá giả và lớn lên trong sự  yêu thương , bao bọc quá kĩ của bố mẹ nên thầy như vậy (lúc ấy tôi chẳng biết gì về thầy cả mà chỉ suy đoán thôi ) và còn lí do hơi "mắc cười" chút là tôi không thích con trai "khoa văn" bao gồm cả thầy vì thầy dạy môn văn. Trong khi bao người khác luôn tụm năm tụm ba "tám" về thầy, nói thầy là " hot..." gì gì đó,rồi lại luôn muốn gây ấn tượng với thầy bằng cách luôn bi ba bi bô cái miệng và " chơi trội", thì tôi lại tránh mặt thầy!Dù cho có những lúc tôi phải làm việc trực tiếp với thầy (với cương vị là một bí thư của lớp) nhưng tôi vẫn không thể nói chuyện một cách thoải mái với thầy như với những người khác!Một phần vì tôi không thích thầy và một phần vì tôi nghĩ rằng "chắc thầy cũng ghét tôi lắm", vả lại cuộc sống của tôi khác hoàn toàn với phong cách của thầy nữa nên chẳng có điểm gì chung để nói cả.
Qua năm sau, tôi ít gặp thầy, hình như là không gặp thì phải vì tôi chuyển lớp, để yên vị là một lớp phó học tập "lanh chanh" nên ít khi tôi phải họp hành hay lo chuyện "bao đồng" của lớp nữa! Và tôi còn nghe thiên hạ đồn thổi rằng " thầy và ban chấp hành Đoàn trường hay "me" lớp tôi trong năm học trước và điều tất nhiên là trong lớp tôi 99,9% đều ...sợ và "căn me" lại các thầy!. Dù vậy tôi vẫn không quên thầy,mà vẫn còn ấn tượng xấu về thầy lắm. Tưởng như thế là tôi yên phận.Nhưng... sự thật phũ phàng không phải như thế...
Đến năm học cuối cùng trong trường, chúng tôi được học giờ văn do cô hiệu phó của trường đứng lớp giảng, tất cả lớp đều rất quý cô. Tôi thường gọi cô là má xưng con và cô cũng chấp nhận đứa con như tôi. Cô giảng bài nào cũng hay hết. Hay lắm, hay đến nỗi mỗi lần cô giảng,32 cái miệng há hốc và 64 con mắt không chớp vì bị cuốn theo dòng cảm xúc của cô truyền lại. Chúng tôi coi cô là người mẹ thứ hai của mình. Nhưng hạnh phúc thường rất ngắn ngủi! Lớp tôi chỉ được cô dạy một tháng thôi, vì cô phải đi học nâng cao hơn.Bởi lẽ, ngoài vị trí là một cô giáo dạy văn, là "mẹ" của chúng tôi, cô còn là một hiệu phó, cô còn phải lo cho rất nhiều người nữa.
Thế mà, đến giờ học cuối cùng cả lớp tôi mới được biết, bởi vì cô muốn hoàn thành bài giảng cuối ấy thật tốt, chỉ vì cô sợ không cầm nổi nước mắt khi phải nói chia tay. Vậy mà cô vẫn phải nói, nói xong cô bước đi thật nhanh. Một không khí trầm lắng và buồn rười rượi khi nghe tin ấy.Nhưng vẫn phải chấp nhận. Thế là, lớp chúng tôi tổ chức buổi chia tay cô với nhiều điều muốn nói và cả ... nước mắt nữa! Đối với tôi, cô chia tay với lớp là một mất mát quá lớn về tinh thần. Chắc vì tôi và cả lớp tôi đã dành quá nhiều tình cảm cho "mẹ" của chúng tôi.
Nỗi buồn này chưa qua, nỗi buồn khác lại đến. Lớp học vẫn còn dư âm của sự chia ly, chúng tôi lại biết được tin là thầy sẽ phụ trách môn văn của lớp_cái tin mà 31 thành viên không muốn (chắc chỉ có tên bí thư là thích vì hắn ở cùng thầy, ít nhiều cũng có người quen..., tôi đoán thế).
Chuyện gì đến sẽ đến,thầy bước vào lớp, không khí lớp trầm và ảm đạm như bầu trời sắp mưa. Mặt thầy buồn và nghiêm nghị không hề mở một nụ cười, thầy không như những gì tôi nghe ở lớp khác (lúc ấy tôi nghĩ chắc thầy ghét lớp tôi nên vậy), cả lớp cũng thế,không giống như mọi ngày, không một tiếng động. Thời gian trôi qua thật nặng nề và... lâu quá! Thầy không hề hỏi han hay giới thiệu, làm quen gì cả, mà dạy bài mới luôn. Tôi đoán là thầy muốn dạy thật nhanh hết bài để bước ra khỏi cái lớp buồn tẻ ấy. Tôi cũng hơi áy náy với thầy về cái hôm tổ chức chia tay cô hơi rầm rộ, hôm đó tôi và nhỏ lớp trưởng chủ trì, tôi thấy có sự phân biệt quá... nhưng... thôi kệ!
Thầy lên tiếng hỏi câu hỏi đầu tiên, cả lớp im phăng phắc, không ai giơ tay phát biểu và cũng chẳng có ai có ý định trả lời thì phải. Thầy im lặng khoảng ... 3 giây rồi cất lên 3 tiếng..., tôi sửng sốt, bàng hoàng, trân chối nhìn thầy... 3 giây vẫn chưa hoàn hồn. Bởi vì thầy gọi cộc lốc cả họ lẫn tên tôi như đã thân quen từ lâu lắm (mà còn không xem sổ điểm hay danh sách gọi tên mới ác chứ).Dù lúc ấy tôi ngồi bàn cuối lại còn bị khuất sau rất nhiều "tên" to cao hơn tôi,tôi chắc rằng thầy không nhìn thấy tôi và tôi cũng không muốn thầy nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của tôi lúc ấy! Tôi đứng dậy trả lời, câu trả lời hoàn toàn đúng nhưng khi nói xong tôi cũng chả biết tôi đã nói gì nữa vì tôi vẫn chưa thoát khỏi cảm giác "đơ như cây cơ", tai tôi ù đi không nghe thấy gì sau đó! Nếu lúc ấy thầy gọi tôi với cái danh "lớp phó học tập" thì tôi lại thấy bình thường vì dù sao cũng là "đầu tầu gương mẫu" hay "đầu sào chịu trận" gì cũng được, và tôi đã chuẩn bị tinh thần trả lời đề không bị "quê độ" là "hữu danh vô thực" ngay từ ấn tượng đầu tiên với cái danh "lớp phó" kia từ lâu rồi! Khi ấy tôi không đoán được suy nghĩ của thầy thế nào, có thể là ghét tôi, cũng có thể thầy muốn gây ấn tượng với lớp tôi vì nhớ tên rất giỏi hay bởi cái tính ngang tàn, thẳng tuột, không sợ trời đất của tôi mà sau này tôi mới nghiệm ra mình giống thầy ở điểm ấy cũng nên. Nhưng dù sao thầy cũng làm tôi chao đảo một trận!
Thời gian qua, dần dần thầy cũng làm cho khoảng cách trong lòng chúng tôi thu nhỏ rồi biến mất lúc nào không biết. Chúng tôi quý thầy và thầy cũng vậy.Giờ giảng của thầy trở nên sôi nổi với những câu chuyện vui và những tiếng cười đùa... thật là kì diệu!
Trong học tập, tôi được bình chọn là một lớp phó "năng nổ", tôi cũng thấy mình "lanh chanh", chuyện gì cũng ôm vào và... xử hết. Đến nỗi hai nhỏ bạn thân ngồi bên cạnh thấy thương và còn trách tôi "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng" cho cực cái thân! Nhưng tôi muốn thế vì tôi muốn làm hết những gì có thể, để sau này tôi không phải nuối tiếc vì thời áo trắng trôi qua vô nghĩa, và cũng vì thói quen nữa, nó đã gắn với tôi 12 năm trời không quen sao được chứ! Trong giờ học, tôi rất hăng hái xây dựng bài thế mà lại ít tám. Đối với lớp chuyên văn của tôi thì 90% là con gái, thật dễ thương( ai cũng khen thế hết trơn), và cũng nổi tiếng là " chuyên tám" thì tiết của thầy là một cơ hội rất tốt. Thầy cũng rất tự nhiên và hay chọc vào những ồ kiến lửa của lớp để mấy "bà tám thứ thiệt" phải nhảy dựng lên vì tức!Thầy cũng chẳng vừa, không bao giờ chịu nép vế, cứ thản nhiên và luôn giữ phong độ (hì...). Tuy thế, tôi nhận thấy thầy chẳng bao giờ chọc đến ổ kiến lửa ở bàn tôi cả. Hai nhỏ bạn của tôi thì hiền và trầm tính nên như thế cũng đúng, nhưng tôi thì khác "lanh chanh" cơ mà!Thay vào đó, tôi cảm nhận được một sự nghiêm túc không chỉ ở thầy mà là tất cả thầy cô đều dành cho tôi! Đôi khi cũng thấy buồn vì chắc là tôi khô cứng, tôi không thích đũa giỡn trong giờ học.Nhưng chính sự khô cứng ấy cũng khiến tôi cảm thấy hãnh diện vì cái tôi của mình, tôi cảm thấy tôi có "cái riêng" so với các bạn của tôi! Suốt một năm học, tôi và thầy chỉ nói chuyện ngoài lề đúng một lần vào cái buổi sinh hoạt ngoại khóa, tả hoa tả lá là cái cớ để thầy cho chúng tôi thư giãn và còn ...mua kẹo cho chúng tôi ăn nữa! Vậy mà chung quy thì cũng xoay quanh chuyện học hành thi cử của tôi.
Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên tôi thấy thầy khóc, chính vào ngày 20-11, vì một sự cố mà một bạn học cùng khối của tôi đã ra đi mãi mãi, thế là đáng lẽ ra sẽ là ngày vui thì lại thay vào nỗi buồn vô tận. Thầy đã khóc, khóc rất nhiều, khóc lên thành tiếng như oán trách một cái gì đó, tiếng khóc của sự mất mát, thầy khóc vì sự thương cảm đến đau thương, vì những kí ức về ngày xưa khi bạn còn sống, và còn vì nuối tiếc, muốn níu kéo thời gian để hoàn thành lời hứa còn dang dở. Tiếng khóc của thầy giúp tôi nghiệm ra nhiều điều tôi đang tìm kiếm!Và cũng giúp tôi hiểu hơn về con người của thầy nữa.Chỉ vì những việc đơn  giản thế thôi, mà từ không thích thầy 1 tí xíu nào đã trở thành sự tôn trong, kính mến trong tôi!
Lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng tôi được nói chuyện cùng thầy năm cuối cấp là ngày liên hoan chia tay lớp tôi!Thầy chúc cả lớp nhưng tôi cảm thấy rằng thầy đang nhắn nhủ với tôi!Khi hai thầy trò ngồi lại tâm sự, tôi mới ngỡ ra rằng có rất nhiều chuyện mà đến phút cuối cùng tôi mới biết, tôi có lỗi với thầy! Không phải thầy ghét lớp tôi mà vẻ mặt thầy khó chịu ngay trong ngày đầu tiên vào lớp, mà vì thầy biết tình cảm chúng tôi dành cho cô sâu đậm nên không muốn phá vỡ chúng bởi sự có mặt của thầy.Khi thầy còn đi học, thầy rất thích được gọi cả họ lẫn tên vì như thế thể hiện vị trí của mình trong suy nghĩ của thầy cô và thầy cũng muốn làm thế chứ không phải thầy ghét bỏ gì tôi!Thường thì tôi cũng hiểu thế, cũng thích được thế và cũng đã quen với đều ấy thế mà khi thầy gọi tên tôi tôi lại tưởng tượng ra những lí do "ngố" thế nhỉ!!!Tôi cũng nói hết những suy nghĩ về thầy từ khi mới bước vào cổng trường đến lúc chia tay.Hai thầy trò chia tay trong tiếng cười vui vẻ, đối với tôi đó là ngày chia tay đáng nhớ nhất với những niềm vui!
Tôi không có khái niệm về "thần tượng", và tôi cũng không cho ai là thần tượng của mình hết. Kể cả thầy! Vì thần tượng sẽ có ngày sụp đổ. Lẽ tất nhiên là thế, do chúng ta đều là người, đều có những điểm tốt, điểm mạnh, cũng có những cái xấu, cái yếu "nhân vô thập toàn" mà. Thầy và tôi cũng không ngoại lệ.Tuy nhiên,tình yêu thương và lòng kính trọng tôi dành cho thầy thì không thể phủ nhận được. Có thể, sẽ có một ngày, trong suy nghĩ của tôi, thầy không còn hoàn mĩ như hiện tại, nhưng đó là chuyện tương lai vì tôi hiểu cuộc sống và sự tồn tại dựa trên quy luật thay đổi. Thầy hay tôi đều có quyền thay đổi! Thế nhưng ấn tượng tốt đẹp về thầy thì còn mãi và tôi sẽ chỉ nhìn về chúng để xây dựng cho mình cuộc sống xứng đáng.
Trong mỗi bài hát, sẽ có những nốt nhạc du dương nhất. Nhưng nếu hát tiếp, có thể sẽ không còn hay nữa.Trong tình cảm cũng thế, đôi khi cần dừng lại ở mọt giới hạn nào đó thì nó sẽ trở nên đẹp nhất, và suy nghĩ của tôi về thầy cũng vậy!Tôi cũng muốn chúng có giới hạn để chúng mãi là những nốt nhạc du dương nhất!
Tôi viết ra những lời này không phải để so sánh bất kì ai hay bất kì điều gì cả, mà đối với tôi thì ai cũng là người tốt hết. Chỉ vì có những phút thăng trầm trong cuộc sống, khiến tôi hơi chóng chánh nên cần có những món ăn tinh thần giúp tôi có đủ nghị lực để vượt lên! Và một trong số đó chính là những dòng lưu bút của thầy tôi! Tôi muốn viết về thầy...!
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét