23 thg 9, 2010

FRIENDSHIP

Mỗi người đều có một số phận. Tôi tin là như thế.Chắc hẳn ai cũng đã từng nghe ở đâu đó câu nói" số tôi nó thế".cái gì xảy ra thường xuyên, lặp đi lặp lại với một người thì ta gắn nó với hai chữ "số phận".Tôi cũng thế, ngay bây giờ,ít nhất là đúng với trường hợp của tôi vì chí ít cũng là " quá tam" 3 lần trong đời tôi vấp phải hai chữ "chia ly"

Hai lần trước, nỗi buồn chỉ thoáng qua ở đâu đó rồi theo gió bay đi mất với thời gian.Có thể vì lúc ấy tôi còn quá trẻ con để cảm nhận hết được hai chữ "tình bạn".Tình bạn đối với tôi lúc ấy chỉ đơn giản là hay chờ nhau đi học dù cho lúc nào cũng đến lớp trễ,chỉ là bạn cho mình một viên kẹo,một cái tẩy bút chì nhỏ xíu khi mình không có hay chỉ là hai đứa hay cãi lộn rồi giận nhau rồi lại làm hoà.Đó cũng gọi là thân phải không?"bạn thân" ngày thơ dại, cái thuở vô tư, cái thời chưa có chút gì vướng bận trong tâm hồn như trang giấy trắng ấy.Để rồi khi bạn xa tôi,tôi cảm tấy buồn.Buồn lắm!Nhưng chỉ buồn có mấy ngày thôi,buồn vì không có ai chơi chung, không có ai nói chuyện cùng...thế thôi.Bạn cũng vậy phải không?Những kỉ niệm đẹp thời thơ ấu đã trở thành những kí ức mà sau này đôi khi tôi bất chợt thấy lũ trẻ con chơi đùa thì chúng lại hiện về trong tôi thật nhẹ nhàng và khiến tôi mỉm cuời hạnh phúc!Một sự ra đi êm đềm của bạn!
Khi tôi lớn hơn,tôi đi đến một nơi không còn bạn ở đó nữa,tôi lại bắt đầu cuộc hành trình quen-chơi và thân. ừmh!Tôi lại thân với bạn_một cô bạn vô tư_người đã đồng hành cùng tôi vượt qua những trở ngại, chông gai thời cấp hai.Ta đã hứa hẹn rất nhiều về một tương lai tươi sáng, về một thế giới chỉ của hai chúng ta. Ở cái tuổi dở dở ương ương ấy thì tôi và bạn có rất nhiều thứ để nói với nhau.Đôi khi chỉ là một chuyện nhỏ nhặt như có một kẻ lạ mặt dở trò trêu chọc bạn bằng những mẩu giấy viết vội trong ngăn bàn mà bạn có thể huyên thuyên với tôi cả ngày trời rồi hai đứa lập kế hoạch "trả thù" kẻ lạ mặt đáng ghét kia bằng những cách vô cùng "ngố" mà chỉ có cái thời nhất quỷ nhì ma ấy mới nghĩ ra được.Hoặc chỉ vì người ta gọi bạn là "baby" mà bạn bảo người ta suy nghĩ đen tối rồi ôm cục tức mãi đến lúc gặp tôi.Đúng là "ngố' thật phải không bạn?Thân đến nỗi vượt qua mấy cây số trời mưa lầy lội chỉ để gặp nhau trao đổi bài tập và "tám".
Ấy vậy mà những hứa hẹn của ta lại không thực hiện được.Lớn hơn một chút,tiếp xúc gặp gỡ nhiều hơn một chút ta mới nhận ra được đâu mới là thứ dành cho mình, hợp với mình.Bạn xa tôi, xa vì ta không cùng nhìn về một hướng, xa vì suy nghĩ của chúng ta không giống nhau.Có lẽ vì tôi không phải là người bạn tốt dành cho bạn!Bạn đã xa tôi để tìm cho mình một người bạn thân đúng nghĩa và cùng suy nghĩ với bạn.người có thể hiểu bạn dù bạn không cần phải nói,người có thể an ủi bạn khi bạn buồn,giúp bạn đưa ra lưa chọn phù hợp mỗi khi bạn cần lựa chọn.Tôi đã không làm được điều ấy!Tuy bạn không nói ra, nhưng tôi cảm nhận được rằng trong thế giới của hai người không có chỗ trống cho tôi.Tôi đã không nói với bạn điều ấy phải không?Vì đôi khi không cần phải nói, nói ra cả hai sẽ thấy khó xử.Ít nhất thi tôi vẫn còn giữ lại trong tâm trí bạn với một hình ảnh tốt đẹp của một người bạn.Tôi đã lặng lẽ ra đi, âm thầm buông tay bạn để đến với thế giới chỉ có tôi và tôi!Tôi không có ý trách bạn đâu,chỉ tại giờ đây tôi muốn nhớ về bạn.Vì tôi hiểu chỉ có người ấy mới mang lại niềm vui cho bạn.Tôi buồn nhưng vẫn mỉm cười vì tôi thấy bạn vui!Có lẽ lúc ấy bạn tạm quên đi quá khứ của tôi và bạn nhưng tôi tin trong lòng bạn vẫn có tôi.Chắc chắn là thế bạn nhỉ!Tôi vui vì điều ấy!
"Khi một cánh cửa khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra trước mắt ta".Và tôi đã bước vào bạn ạ!Cám ơn bạn!Vì cho dù bạn đã không hoàn toàn là của riêng tôi nhưng bạn lại là cầu nối giúp tôi đến với một người bạn tuyệt vời,người có thể khỏa lấp những chỗ trống trong tâm hồn tôi  khi không có bạn bên cạnh.Và cũng như bạn,tôi đã nhận ra rằng đây mới chính là một nửa kia của tình bạn mà tôi đang tìm kiếm.Ba chúng ta vẫn là bạn thân khi người bạn của bạn phải đi xa,không còn ở bên bạn nữa.Nói đến đây tôi lại nhớ về những ngày tươi đẹp ấy, những ngày ba đứa mình "một con ngựa đau cả tàu bỏ "học"" !Đã ăn chung, ngủ chung, học chung,ngồi cùng bàn mà còn chưa đủ lại còn phải "cúp tiết" chung nữa chứ!Bố "nổ" thật là khổ với ba đứa con như tụi mình phải không!Nhưng tôi biết rằng bạn luôn cảm thấy thế giới của H và tôi ở trong thế giới của ba đứa.Nó hẹp hơn một chút nhỉ.Cũng có những khi bạn cảm thấy ban là người thứ ba phải không?Tôi biết bạn có suy nghĩ ấy và cái gì cũng vậy khi trải qua mới nếm hết hương vị của nó.Cảm giác hụt hẫng và mất mát ấy tôi cũng đã trải qua!Có thể lúc này bạn nghĩ tôi là người nhỏ nhen, ích kỉ, cố chấp và ... "thù dai" nữa.Nhưng hãy hiểu cho tôi,tôi không chạy đến bên bạn khi bạn buồn vì tôi là bởi tôi muốn khẳng định lại vị trí của tôi trong tim bạn.Tình bạn của tôi thật vị kỉ phải không?Nhưng tôi vốn là thế mà.Đã có một thời bạn là người bạn duy nhất của tôi, là tất cả kí ức của tôi về cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới ấy!Và tôi cảm thấy vui-vui lắm khi có những lúc bạn hụt hẫng bởi vì tôi và bạn không còn được như xưa nữa.Những lúc ấy,tôi biết được tình cảm bạn dành cho tôi nhiều thế nào và tôi cũng khá "hãnh diện" vì trong lòng bạn, tôi cũng khá quan trọng!Phải không bạn?Bạn mãi là bạn tốt của tôi mặc dù giờ đây tôi và H ở một nơi còn bạn thì ở một nơi!Hai chúng ta đều có lựa chọn riêng và chúng ta đều hài lòng với lựa chọn của mình đó là một kết thúc có "hậu" vì thế hãy vui lên nhá!Tôi cũng vui bạn ạ,vì giờ đây tôi đang có một tình bạn thiêng liêng theo đúng nghĩa"tình bạn".
Thời gian trôi qua với bao thăng trầm cuộc sống với nhiều thay đổi và những bước ngoặt cuộc đời, nhưng tôi và H vẫn sát cánh bên nhau, trải qua khó khăn thử tháchđể rồi cũng có lúc cùng nhau nếm hương vị của chiến thắng vinh quang.Một tình bạn không vụ lợi, không có sự phân biệt giữa tôi và bạn.Tôi ca ngợi nó bởi tôi trân trọng , nâng niu nó, nâng niu tất cả những gì thuộc về bạn!Và tôi biết bạn cũng thế!Có người đã từng nói:"tôi với bạn không thể tách rời",tôi tin là thế.Nhớ có lần tôi phải xa bạn để theo đuổi việc học của tôi,mặc dù chỉ cách nhau có mấy chục cây số đường thôi nhưng bạn và tôi đều không muốn thế!Tôi thì mạnh mẽ hơn,luôn thao thao bất tuyệt về những dự định sắp tới,về môi trường mới, bạn bè mới, khen ngợi rất nhiều người trước mặt bạn,nhưng tôi càng ra vẻ lạc quan bao nhiêu thì sự lạc quan ấy lại phản tác dụng bấy nhiêu.Nó như con dao bén cắt vào tim bạn và cả tim tôi nữa!Bạn đã khóc!Lần đầu tiên tôi thấy bạn khóc!Tôi cứ tưởng bạn chẳng bao giờ biết khóc chứ!Bạn khóc chỉ vì tôi,chỉ đơn giản vì đã quen cái giảm giác có tôi ở bên cạnh.Tôi cũng đau lắm bạn ạ!Và sợ nữa!Sợ khi tôi đi rồi sẽ không còn ai bên cạnh bạn mỗi khi bạn bị bắt nạt dù tôi biết bạn cũng không "hiền" chút nào!Tôi sợ bạn sẽ không tìm được đường về nhà khi đi một mình giữa Sài Gòn tấp nập, bon chen.Tôi còn sợ nhiều lắm.Sợ khi tôi không có ở bên bạn thì sẽ có một người nào đó thay vị trí của tôi trong bạn.Đó là điều tôi sợ nhất.Lúc ấy tôi nghĩ "giá như tôi được quyết định lại, tôi sẽ không nghe lời bạn, tôi sẽ học với bạn chứ không đi đến ngôi trường xa lạ kia,nơi không có bạn ở đó chỉ vì bạn nghĩ sẽ tốt cho tương lai của tôi",khi ấy bạn chỉ cần gật đầu một cái và bảo tôi ở lại với bạn thì tôi sẽ từ bỏ cái gọi là "tương lai" kia để được học cùng bạn!Nhưng bạn lại không làm thế!Bạn biết không?Tôi hay khen người khác trước mặt bạn chỉ để chuẩn bị tinh thần cho bạn khi tôi ra đi!Có lẽ lúc ấy bạn sẽ không buồn!Nhưng không ngờ lại hoàn toàn ngược lại.Tôi muốn chứng tỏ rằng ngoài bạn,tôi còn nhiều người bạn khác nữa.Để bạn cũng như tôi, ngoài tôi, bạn còn nhiều lắm!Nói thì hay lắm,thế mà đối với tôi bạn luôn là nhất,tôi khen người ta thực ra là đang khen bạn đấy bạn của tôi à!
Tưởng chừng như từ ấy tôi và bạn không còn đi trên cùng một con đường nữa,ấy vậy mà giờ đây tôi tin rằng hai chúng ta không thể tách rời!Thật hạnh phúc, sau một năm, khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để cả hai chiêm nghiệm,lớn hơn và "già hơn" nữa.GIờ đây ta đã đủ chín chắn để quyết định học cùng lớp phải không?Tôi về học trường bạn còn bạn ở lại học với tôi.Tôi biết rằng sẽ có rất nhiều ý kiến khác nhau về việc này, chúng ta sẽ chịu rất nhiều áp lực từ gia đình, người thân, bạn bè.Đặc biệt là bạn-một con nhỏ sống hướng nội! Nhưng tôi đủ tự tin vượt qua những rào chắn đó! Có thể người khác sẽ không hiểu, có thể sẽ giận vì cho rằng ta nông nổi, ta đã sai! Tôi không phủ nhận điều đó.ĐÚNG! Chúng ta đã sai, sai vì một năm trước chúng ta quyết định không đúng! Giờ đây cả hai đều biết mình cần gì và chỉ có ta mới hiểu.Tuy sẽ tạm mất đi nhiều lắm nhưng tôi thấy rất đáng.Vì vậy hãy cùng phấn đấu vượt qua giai đoạn khó khăn này! Hãy lấy lại niềm tin của mọi người và "phong độ" của bản thân để đến với chiến thắng vinh quang nhất đó là chiến thắng chính bản thân mình bạn nhé!
Tôi tin số phận nhưng tôi cũng tin tôi có thể thay đổi số phận của chính mình. Nếu "số phận" buộc tôi phải xa bạn thì tôi sẽ chống lại nó để được ở bên bạn khi tôi còn có thể.Có thể một điều gì đó sắp xảy ra. Tôi linh cảm thấy rằng:" tình bạn chúng ta đã "đủ chín" để tạo ra những khoảng cách vô hình như những người bạn trước kia của tôi". Tôi biết những gì bạn làm đều muốn tốt cho tôi (một con nhóc hay suy nghĩ lung tung, đa sầu đa cảm).Bao gồm cả việc không nói thật những điều khiến tôi phải suy nghĩ, phải buồn. Nhưng bạn có biết điều đó khiến tôi buồn hơn những gì tôi phải đối diện không?Chính nó sẽ là nguyên nhân tạo ra khoảng cách giữa chúng ta bạn ạ!Đơn giản nhỉ!Đơn giản sẽ trở nên phức tạp nếu nhiều thứ đơn giản như thế cộng hưởng với nhau.Không biết rằng bạn có thể đọc được những dòng chữ này không,tôi vẫn hi vọng bạn sẽ đọc được trước khi cái vết nứt kia theo thời gian sẽ chia cắt chúng ta!Tôi sẽ giữ chặt tất cả những gì thuộc về tôi,đó chính là BẠN!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét