24 thg 9, 2010

TẬP SỐNG THIẾU MỘT NGƯỜI

Vậy là cái điều tôi lo sợ đã đến.Quy luật hấp dẫn thật linh nghiệm trong trường hợp của tôi.Mới hai hôm trước thôi,linh cảm mách bảo tôi rằng sẽ có chuyện xảy ra.Vậy mà hai hôm sau đã ứng nghiệm.NHANH THẬT!Nhanh đến nỗi tôi bàng hoàng,chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận nó.
Lòng tôi nôn nóng muốn gặp bạn bởi vì tôi biết hôm nay bạn rất buồn.Muốn chạy đến bên bạn như mọi khi tôi vẫn làm. Tùy vào tình thế, có thể tôi sẽ đồng cảm tâm trạng với bạn mà cũng có thể mắng xối xả cho bạn một trận vì cuộc đời không chỉ có nỗi buồn, thế thì chắc bạn sẽ khuây khỏa hơn.Vì bạn thích nghe tôi mắng bạn mà!Ngay khi tôi muốn gặp bạn thì màn hình điện thoại của tôi sáng lên tên bạn, tôi bắt máy, bạn bảo là sẽ về muộn hơn bình thường.Tôi cũng không có ý kiến gì cả, chỉ hơi buồn một chút thôi, rồi tôi nghĩ thế cũng tốt, chắc là bạn lại đi ăn khuya và  "tám" với mấy chị cùng làm chung với bạn như mọi khi bạn nói thì bạn sẽ bớt buồn.Tôi ngủ!...Vùng dậy!Đi dạo!Vậy là đi!
Tự nhiên tôi muốn đi lang thang, đi với chị T. Bình thường mỗi khi lang thang giữa Sài GÒn phồn hoa và vội vã, tôi lai nhớ nhà!Cái cảm giác quay quắt khi nghĩ về bố mẹ đang lam lũ, khi nghĩ về anh em khiến tôi không thích ra đường lắm!Nhưng hôm nay không hiểu sao tôi lai muốn đi, chỉ đi và đi để cho suy nghĩ vòng vo đâu đó.
Hai người đi mà như có một mình tôi vậy.Hôm nay tôi không nhớ nhà nữa mà nghĩ về bạn!Tôi hình dung không biết giờ này bạn đang cười nói hay đang im lặng như mỗi khi bạn buồn, không biết mấy chị bạn của bạn có giúp bạn vui hơn không.Nhiều nhiều nữa...
Đang suy nghĩ vẩn vơ, tôi nhìn thấy bạn đằng xa, tôi nhoẻn miệng cười nhưng nụ cười tắt lịm khi tôi nhìn thấy bạn đạng gục đầu ngồi sau một người con trai.Tôi cố gắng không để mình nghĩ lung tung và tự nhủ rằng "chỉ có ngày hôm nay thôi". Chắc chắn là thế!Vậy mà càng cố gắng bao nhiêu thì cảm giác tiêu cực lại dồn dập kéo về khiến tôi tơi tả bấy nhiêu.ỪMH, chắc người ta chỉ cho bạn quá giang thôi. Thế là...tôi đợi,ĐỢI!Sẽ nhanh thôi người ta sẽ ra khỏi cái hẻm nhỏ kia.Một giây, hai giây...một phút,...hai phút...rồi mười phút...!Chắc là tôi không để ý đấy thôi, người ta đã đi ra từ lâu lắm rồi mà tôi không thấy đó...Quay người lại, bước về phía con hẻm quen thuộc ấy, đầu óc rối tung, mâu thuẫn, vừa muốn bước lại vừa không.Bước để chứng tỏ tôi nghĩ đúng là bạn đã vào nhà và có thể khò khò rồi cũng nên,nhưng lại SỢ!Nếu tôi nhìn thấy bạn thì sao?...Dù sao cũng phải đối mặt một lần, chân tôi vẫn bước.Nhưng... ôi không, tôi bị làm sao thế này?

Sao trời đất tối om thế này?Bóng đèn đường cháy hết hay sao mà tối thế?Tôi quay cuồng, chóng chánh. Tôi đã thấy bạn và người ta ngồi nói chuyện.Điều tôi không muốn thấy.Sao tôi lại quay đi nhanh thế? Tôi cười kìa, CƯỜI, cười to thật! Cười ra nước mắt bạn ơi! Tôi lại khóc, khóc ngày càng to. Tôi muốn khóc để xé tan màn đêm tĩnh mịch, khóc để dòng nước mắt cuốn trôi hết những gì vừa nhìn thấy, để xóa sạch trí nhớ của tôi về những gì bạn nói,khóc để người con trai kia đứng dậy bước đi.Tôi cứ khóc, khóc nhiều lắm!Và cuối cùng thì khóc mà chẳng biết vì sao mình khóc nữa!TÔI QUÊN! Quên tất cả những lần bạn về muộn,những lần bạn nói đi ăn khuya cùng các chị, tất cả những câu chuyện vui bạn kể tôi nghe...Thực ra, tôi muốn quên cái diều "tôi không còn là duy nhất, là đầu tiên nữa"!Không biết từ bao giờ bạn thôi kể tôi nghe về những người thích bạn. Tôi hiểu, vì anh tôi cũng thích bạn mà!Bạn sợ tôi buồn!!! Nhưng tôi cũng không biết tự khi nào bạn trở nên dửng dưng, thờ ơ với những câu chuyện của tôi. Tôi cảm giác dường như những lời an ủi, quan tâm của bạn dành cho tôi không xuất phát từ lòng yêu thương và thấu hiểu nữa,mà được bạn coi là một nghĩa vụ cần phải làm.Tôi nghĩ thế nhưng luôn muốn nó không phải thế! Hôm nay tôi đã hiểu vì sao.Tôi biết rằng mình không còn là người đầu tiên bạn muốn chia sẻ nữa, ngoài tôi ra bạn còn nhiều người khác!Ừmh, thế cũng tốt vì trách nhiêm nặng nề đó quá sức của tôi!Tôi nhìn người con trai ấy bước ra với con mắt sắc lạnh hình viên đạn, như muốn lao tới cào cấu, la hét. Tôi không làm thế,tôi không đủ bình tĩnh nhưng tôi tôn trọng bạn, tôn trọng những gì bạn chọn!
"Hôm nay tao rất buồn mày ạ", bạn nhắn cho tôi tin nhắn ấy!Nếu như ngày thường tôi sẽ tra hỏi bạn đến cùng (mà không hỏi bạn cũng khai ra), nhưng hôm nay thì khác!Tôi xóa tin nhắn, chuyển sang chế độ im lặng, quăng điện thoại lên đầu giường và...nhắm mắt!Tôi nhắm mắt nhưng không ngủ được! 1 giờ..1giờ 15...1 rưỡi... sao thời gian trôi qua lâu thế nhỉ? Vậy là...
LANG THANG, tôi lại lang thang lần nữa... lang thang để cảm nhận sự thật là bạn đã không còn bên tôi nữa, lang thang để nỗi đau kia thấm thía vào da thịt tôi và cả vào tim tôi nữa.Lúc này đây hình như tôi có thể chạm vào nó hay sao ấy, bởi vì tôi đang đau! Ngày mai, có thể sẽ khác, tôi sẽ tập sống thiếu bạn, bạn sẽ khác và tôi cũng sẽ khác... BẠN CỦA TÔI!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét